* Dành tặng người bạn đời thân yêu của tôi.
Hai mươi mấy mùa xuân làm ngựa chứng
Bỏ bình nguyên ta lang bạc sông hồ
Em đứng đó giữa ngưỡng đời lập dị
Nuôi tin yêu bằng một thoáng mơ hồ
Ta cứ ngỡ niềm vui là ảo ảnh
Nên trót thề trọn kiếp chẳng yêu ai
Nhưng em đến bằng cơn mưa giữa hạ
Và ngọt ngào như chim hót ban mai
Và từ đó lời thề xưa lấy lại
Ta trở về gặm cỏ giữa bình nguyên
Em hiền diệu như màu xanh cỏ dại
Ta say rồi vì em chuốc hương duyên
Em đã đến tà áo bay lồng lộng
Với tóc thề con suối chảy kiêu sa
Ta niềm nở đón em vào vườn mộng
Gọi trăng về cho áo nở tràng hoa
Em đã đến như giọt sương mỗi sớm
Trên cánh hồng ta tưng tít nâng niu
Và thượng đế cho tia hồng rọi xuống
Chiết quang thành trăm sắc nhớ màu yêu
Em đã đến như con nai khờ khạo
Mà ta là thi sĩ giữa rừng thơ
Em cúi uống dòng suối trong huyền diệu
Ta gieo vần – em uống ánh trăng mơ
Em đã đến bên dòng sông hiu quạnh
Gọi thuyền ta lãng đãng cập vào bờ
Em người khách cuối cùng ta đã chở
Hạnh phúc đầy nên không có nhiều thơ.
Dương Quang Anh